LÀ CHUỖI NGÀY BUỒN, BUỒN ĐẾN NÁT CON TIM

LÀ CHUỖI NGÀY BUỒN, BUỒN ĐẾN NÁT CON TIM

Là chuỗi ngày buồn chẳng biết phải về đâu
Đưa đôi chân đi mà hướng nào cũng mỏi
Chỉ thấy cô đơn và muôn vàn câu hỏi
Làm thế nào để vơi bớt chênh vênh?
Là chuỗi ngày buồn chỉ ước có thể quên
Quên hết bộn bề, hết lo toan, vội vã
Muốn đắm hồn mình thật sâu trong biển cả
Bỏ lại phía sau những hối hả đời thường

Là chuỗi ngày buồn chỉ có những vấn vương
Chuyện cũ đã lâu tưởng chôn vùi lặng lẽ
Vậy mà sực tỉnh rồi bỗng dưng tô vẽ
Lên đôi mắt nâu một màu buồn...
Là chuỗi ngày buồn nước mắt cứ thế tuôn
Cần một ai đó khuấy tách cà phê nóng
Cần một ai lắng nghe,
rồi chợt dưng vô vọng
Người ta đều bận buồn những chuyện rất riêng...
Là chuỗi ngày buồn mưa đổ ở bên hiên
Muốn xách giày lên rồi bước chân xuống phố
Tự lấy tay vuốt ve, tự chính mình về vỗ
Mong cho những nỗi buồn cứ thế nằm im
Là chuỗi ngày buồn, buồn đến nát con tim...

-Nguyễn Phương Trâm-

Nhận xét