Người kể ta nghe về những nỗi buồn
Ta chẳng nói chỉ biết ngồi im lặng
Không phải vì ta đã cảm thấy nhàm chán
Mà thực ra ta cũng chẳng khác gì
Ta chẳng nói chỉ biết ngồi im lặng
Không phải vì ta đã cảm thấy nhàm chán
Mà thực ra ta cũng chẳng khác gì
Người kể với ta về những chuyến đi
Những bãi biển màu xanh dạt dào như tình Mẹ
Những điệp trùng núi cao đầy thách ghềnh, ngã rẽ
Như lòng ai đôi lúc thật khó lường
Những bãi biển màu xanh dạt dào như tình Mẹ
Những điệp trùng núi cao đầy thách ghềnh, ngã rẽ
Như lòng ai đôi lúc thật khó lường
"Em đã từng mong nhớ một người dưng.."
(Tôi cũng vậy mà em nào đâu biết)
Hai chúng ta có nhiều điều giống hệt
Là đang yêu phải một kẻ hững hờ
Tôi ném nỗi buồn lên trang giấy thành thơ
Em biết đấy ai chẳng từng trẻ dại?
Niềm vui chóng tan chỉ niềm thương đọng lại
Như vết mưa buồn Hạ tím giăng giăng
Ta quên kể với người về những tháng năm
Sợ mình khóc thương ai người viễn xứ
Phố cũ ngày mưa chiếc lá vàng tư lự
Thương nhớ hoài năm tháng
vẫn đương xanh..
Trần Thành Vinh
Nhận xét
Đăng nhận xét