Sài Gòn của em buồn hệt như những buổi chiều

Sài Gòn của em buồn hệt như những buổi chiều
Mưa giăng đầy lối nhỏ
Giữa thinh câm một bản tình ca cũ
Vang vọng lên nơi quán vắng nhạt màu..

Anh chỉ là kẻ đến sau!
Nghìn năm nữa hay xa hơn thế nữa
Định mệnh hằn in không như là khói lửa
Tắt lịm giữa đời khi giông tố ngang qua..
Giờ đây anh thật sự rất nhớ nhà
Tuổi thơ ấu ôi sao mà nhớ mãi
Cái ngày anh vẫn còn đương vụng dại
Tắm sông, thả diều , đánh đáo lẫn chơi bi..

Làng anh đó chạy dọc những triền đê
Ngát hương thơm mỗi ngày mùa vào vụ
Mười tám năm anh đã từng ở đó
Mẹ nuôi anh bằng cái Ốc, con Cua
.. những hạt Gạo trắng đầy
Thành phố của em buồn dẫu chẳng có mưa bay
Xoan tím nở biết chừng nào sẽ rụng?
Mùa Xuân nơi em hệt như là dư ảnh
Tháng Ba sắp cạn ngày anh cứ ngỡ
...chưa đâu
Tìm anh nhé trên những chuyến tàu
Nơi phía sân ga có hoàng hôn bảng lảng
(Nếu một ngày kia em nhớ về anh dẫu dù trong chua chát
Thực tế nghèo nàn mà
biết đâu đấy...còn vui)
Là khi em nhận được dòng thư cuối anh có lẽ đi rồi
Không biết nữa - kẻ hành hương vốn vậy
Em thuộc về phố - anh nơi miền cỏ cháy
Thảo nguyên lạc loài sẽ nuôi dưỡng
.. hồn anh

Nhận xét