Loài cỏ dại mọc nơi bờ sông vắng
Cạnh khóm lau bên những đám Lục Bình
Tôi về lại tìm em nhưng chẳng được
Mùa Hạ bây giờ sao chỉ thấy buồn tênh
Cạnh khóm lau bên những đám Lục Bình
Tôi về lại tìm em nhưng chẳng được
Mùa Hạ bây giờ sao chỉ thấy buồn tênh
Có người bảo em bỏ áo màu xanh
Tóc còn buộc giam trong chiều gió cả
Và em cũng không còn hồn nhiên nữa
Khi lỡ về ngang
Bến sông cũ đợi chờ
Tóc còn buộc giam trong chiều gió cả
Và em cũng không còn hồn nhiên nữa
Khi lỡ về ngang
Bến sông cũ đợi chờ
Chẳng biết giờ em đã kịp chồng chưa
Tuổi mười bảy lâu lắm rồi, đã vãng
Em quên chưa kẻ lữ hành lưu lạc
Gieo hẹn thề nao
Trong một buổi Hạ đầy?
Anh đã về rồi sao nắng tỏa chiều nay
Rớt nhoè nhoẹt bên những chùm Lựu đỏ
Có phải rằng em đã đi qua mùa nhớ
Anh quanh quẩn hoài
Nơi kí ức riêng mang
Chỉ mình anh ở lại với dòng sông
Em hạnh phúc?
Anh tin là sẽ thế!
Đò mục rỗng chẳng buồn nghe anh kể
Về một người năm ấy đã thành xa
Ngày mai đây trên những chuyến đò già
Em đừng ngoảnh mặt dõi lên triền cát trắng
Có mô đất mọc toàn hoa cỏ dại
An lạc giữa đời mặc nhân thế
Nhẫn tâm
Nhận xét
Đăng nhận xét