Nhớ nhà

Vồng cải Mẹ trồng xanh ngắt một góc vườn
Trong giấc mơ đêm qua con thấy mình bé lại
Đường về nhà rộng rãi
Cho đứa tha phương nô nức quay về
Năm tháng rời làng ra phố thị bỏ quê
Nỗi nhớ oằn mình trong chiêm bao con khóc
Sợ thời gian vô tình đưa màu mây đè lên màu tóc
Mẹ tần tảo sớm hôm nuôi con lớn bằng người

Nắng từ quê Mẹ, nắng vẫn rất tươi
Con mơ thấy bóng Mẹ chợ phiên có đôi quang gánh
Trên con đê chiều con chuồn chuồn mỏi cánh
Đậu nhánh mù u rưng rức nỗi niềm
Bến sông quê nghèo con đò neo bến bình yên
Khách sang sông nay đã vắng
Dòng sông thăm thẳm
Có tuổi thơ con bì bõm tháng ngày
Có nỗi buồn nào rơi xuống buổi chiều nay
Con thấy mắt mình cay cay nhớ mùi đốt đồng Mẹ ạ
Cuộc đời tất tả
Ngược xuôi bao năm con vẫn khóc khi nhớ nhà.

(Mưa)

Nhận xét