ĐỪNG HỎI

Đừng hỏi bất cứ điều gì anh ơi
Hãy cứ gói hoàng hôn đi về nơi lặng gió
Chăm chút yên bình cho xanh tươi đồng cỏ
Đừng hỏi về những gầy hao và đừng hỏi về em....
Đừng hỏi về thời khắc gọi là ngày hôm qua
Khi giọt mưa chiều rửa trôi từng xác lá
Em lấm lem dại khờ trong trò đời mặc cả
Níu giữ yêu thương xen lẫn những lọc lừa...
Đừng hỏi em về ai đó gọi là người xưa
Vì người ấy trong em chưa từng đi khỏi
Biết anh sẽ buồn ,nên thôi, anh ơi đừng hỏi
Em có nói thế nào ...cát trắng cũng chẳng thể cảm thông !
Đừng hỏi gì thêm nữa được không
Trái tim em chẳng còn đâu nước mắt
Nghiêng ngã chông chênh , ngược xuôi đều là bất trắc
Riêng một lối anh về em muốn giữ an nhiên...

Anh hãy về đi và đừng hỏi gì thêm
Em chẳng còn chi ngay cả một cái níu tay giữ lại
Anh không phải sóng dồn mà ngàn năm vỗ mãi
Đến bạc đầu vẫn hoang hoải, hồ nghi...

Em xin anh đừng hỏi bất cứ điều chi
Em sợ bờ môi rách tươm vì từng câu trả lời đắng chát
Sợ nắng vàng biển xanh và chiếc bóng anh nghiêng dài trên cát
Đỗ gãy theo ánh chiều tan...

Thà để anh về uất ức với hoang mang
Giận em rồi quên em theo dòng trôi năm tháng
Đừng hỏi gì về em dẫu là trong giây lát
Những dấu hỏi nghiệt buồn vụn nát khoảng trời anh...


(Chùm thơ LÀ NGƯỜI DƯNG PHẢI NGƯỢC LỐI)
Thụy Phiên Nguyễn Phúc

Nhận xét