VẾT HẰN TRONG TIM

VẾT HẰN TRONG TIM
Có những ngày chợt thèm nghe giọng nói
Của một ai thăm hỏi chuyện thường ngày
Đã lâu rồi chẳng còn những nồng say
Nỗi cô đơn đoạ đày về giăng kín.
Ta giấu mình trong thẳm sâu câm nín
Gắng lòng buông bịn rịn một bóng hình
Đông thật dài nên chẳng có bình minh
Và niềm vui cũng hình như lạc lõng.

Trái tim sầu vẫn then cài cửa đóng
Màu rêu phong vệt đọng giữa sân đời
Con đường cũ bàn chân bước chơi vơi
Mùa gió trở tả tơi ngàn xác lá.
Có những lúc ta thấy mình xa lạ
Tự soi gương tưởng gã ngốc điên khùng
Đâu còn thấy lồng ngực những nhịp rung
Từng gánh cả bão bùng đi qua hết.
Là cũng bởi cuộc tình buồn hằn vết
Xé cơn đau giết chết một linh hồn
Bao kỷ niệm cũng nghẹn ngào vùi chôn
Dẫu nỗi nhớ còn cồn lên da diết.
Hỡi thế nhân buồn này ai có biết ?
Rượu ngàn chung chẳng viết nổi chữ "đành"
Vẫn hàng đêm ta vớt ánh trăng thanh
Dệt giấc mơ tròn vành sao thật khó.
Nguyễn Hưng

Nhận xét