VÔ THƯỜNG

VÔ THƯỜNG
Đời ngắn lắm và vô thường lắm lắm
Nay còn đây mai chưa hẳn đã còn
Mỗi buổi sớm đón bình minh thức dậy
Là như thấy mình quá đỗi giàu sang.


Đời vốn đã chẳng hoa hồng trải lối
Còn gieo chi thêm cay đắng muộn phiền
Lòng người rộng biết bao nhiêu là đủ
Đem sân si này đổi lấy an yên.

Vui một khắc mà quý trân cũng đủ
Biết bao dung chỉ một bận cũng nhiều
Ngày nào đó thân trả về cát bụi
Một nắm tro tàn thôi có bấy nhiêu?

Dã Quỳ

Nhận xét