TẠM BIỆT THÁNG MƯỜI

TẠM BIỆT THÁNG MƯỜI
Tôi tạm biệt tháng mười bằng bài thơ từ tạ với yêu thương
Từ tạ những cung đường xôn xao gió thổi
Từ tạ đồi yêu mênh mang tóc rối
Từ tạ dòng đêm thao thức trắng giăng trời
Tôi tạm biệt tháng mười bằng tàn khô xác lá tơi bời
Bằng cái chết của mùa thu rơi trên nhành cúc úa
Cảm xúc cuối cùng vắt qua cầu mây lụa
Thả nỗi niềm theo đôi cánh thiên di

Ngày mai... tháng mười sẽ không còn, dù chỉ là trong câu hát chia ly
Tháng mười sẽ tan tác trôi đi như nghìn nghìn những mảng mùi hoa sữa
Bình minh và hoàng hôn cũng không còn đến nữa
Ngọn lửa đợi chờ tắt lịm dưới ngăn tim
Tháng mười sẽ mang cả mùa thu xuống căn hầm rồi ngoan ngoãn nằm im
Im như thể đã im lìm từ lâu tận tuyệt cùng dĩ vãng
Còn tôi... sẽ khóa nỗi nồng nàn trong mộ tình câm lặng
Đơn bước trên con đường có hàng cây bạc trắng hoa sương
Tôi viết bài thơ tạm biệt tháng mười thương
Thật vấn vương
Thật là buồn luyến tiếc
Thế mà người đàn ông phía bên trời mây biếc
Người ấy không hề níu một nửa lời yêu...
Người ấy là người không có trái tim yêu
Hay trái tim của người đã từng yêu với trăm ngàn vết xước?
Nên người ấy đang chữa lành vết thương bằng mối tình đan ước
Mà vô ý quên đang sắp mất tháng mười?

(Bich Bon)

Nhận xét