NỖI NHỚ MÔNG LUNG

NỖI NHỚ MÔNG LUNG

Tôi đưa tay lên khe khẽ chạm nỗi buồn
Nỗi buồn chưa khô, nỗi buồn còn ướt quá
Xin người đừng đem tình ra mặc cả
Tôi sợ chúng mình thành kẻ lạ người ơi !

Tôi đưa tay lên , muốn níu áng mây trời
Áng mây bồng bềnh trôi hoài theo cơn gió
Thương yêu ấy, xin người đừng buông bỏ
Để tôi u sầu vò võ đến thiên thu !

Tôi đưa tay ra để xua đám sương mù
Nhưng sương giăng hàng khắp nơi trên đại lộ
Tôi mệt lắm rồi , đừng bắt tôi phải cố
Dông bão mấy mùa đã đánh sập niềm tin



Tôi đưa tay lên che khuôn mặt chính mình
Khuôn mặt xanh xao ngày không tròn bóng nắng
Tháng chín bâng khuâng, thu quay về lẳng lặng
Ký ức cũng theo về ngã xuống vạt cỏ non

Tôi đưa tay lên... ngỡ quá khứ vẫn còn
Nhưng tất cả biến tan thành sương khói
Những ảo ảnh lướt ngang đời rất vội
Chẳng để lại gì ngoài nỗi nhớ mông lung ...

Nguyễn Lam Yên_ 04/ 09/ 2019
Ảnh : pinterest

Nhận xét